Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân. Mọi đóng góp ý kiến xin liên lạc 1-408-294-3888
Trong thời gian gần đây, những lời ta thán vọng từ các văn phòng Lãnh sự Hoa Kỳ trên thế giới và từ những văn phòng di trú tại Hoa Kỳ đã làm cho giới truyền thông Hoa Kỳ chính thức bình luận về vấn đề này. Những người liên hệ, từ những người bảo lãnh, người được bảo lãnh cho đến các luật sư di trú và các nhà vận động tích cực cho người di dân, than phiền là nhiều câu hỏi chất vấn những cặp vợ chồng và những cặp hôn thê-hôn phu đã làm kinh ngạc nhiều người, vì chúng rất không hợp lý và không thực tế, mặc dù mục đích của việc chất vấn này nhằm truy tìm những hồ sơ bảo lãnh gian dối.
New York Times, một trong những nhật báo uy tín và lớn hàng đầu trên nước Mỹ đã lên tiếng về sự kiện này trong một loạt bài chủ đề đặc biệt, có tựa đề "Qúy Vị Có Nhận Người Di Dân Này Không?". Văn phòng Tham vấn Di trú Robert Mullins International đã chuyển dịch phần đầu bài viết đặc biệt của nữ ký giả Nina Bernstein của tờ New York Times, số ra ngày 11 tháng 6 năm 2011, liên quan đến vấn đề thời sự di dân nóng bỏng hiện nay. Sau đây là phần 2 của bài phóng sự, xin mời quý vị theo dõi:
*
Một nhân viên di trú quan sát quanh phòng đợi phỏng vấn, cố tìm cử chỉ của những cặp vợ chồng sắp phỏng vấn. Những cặp này có những cử chỉ khác thường không, có đang âu yếm nhau không và có nắm tay nhau không? Có cặp nào xem nhau như người xa lạ không?
Trong một góc phòng đợi là những cặp vợ chồng mới cưới nhau: anh Ersan Kahyaoglu, 25 tuổi, là thợ điện với dáng người khỏe mạnh và là công dân Mỹ gốc Thổ Nhĩ Kỳ, mặc chiếc áo nhàu nát bỏ ra ngoài quần, và cô Dilek Kahyaoglu, 21 tuổi, cũng gốc người Thổ Nhĩ Kỳ nhưng đã sống ở Mỹ khoảng 10 năm, gầy gò trong bộ áo đen. Anh Kahyaoglu than phiền rằng: "Tôi chả nhớ cô ấy mặc áo đầm màu gì trong ngày lễ ký hôn thú. Có lẽ là những màu gì đó...".
Vợ anh liền nhanh nhẩu nói nhẹ nhàng là "Màu đen và trắng, có nhiều hoa".
"Thế ai nấu ăn?". Luật sư của họ, ông Raj Jadega, đang chất vấn họ để tập dượt trước. Cô vợ liền nói với vẻ kiêu hãnh: "Tôi nấu chứ còn ai vào đây nữa!".
Lại hỏi: "Vậy lần cuối cô nấu bữa cơm tối là khi nào?". Nhưng cô vợ có vẻ bối rối
Lại hỏi: "Văy là cô không nấu bữa ăn đó hả?".
Cuộc đối thoại nghe có vẻ buồn cười này tưởng như không có gì quan trọng. Nhưng thực ra, vợ chồng này đang là mối quan tâm của bộ phận di trú Stokes vì người vợ đang ở trong tiến trình bị trục xuất. Người vợ đến Mỹ với gia đình theo diện du lịch lúc mới 11 tuổi. Đến năm 13 tuổi, đơn xin Thẻ Xanh của gia đình cô ta bị từ chối vì người "luật sư" đầu tiên là một tay lừa đảo.
Luật sư Jadega nói rằng: "Những câu hỏi có thể thay đổi bất thường và rất chi tiết", trong khi cặp vợ chồng nói trên đang trao đổi những câu hỏi liên quan đến những món ăn và loại nhạc ưa thích của mỗi người (chẳng hạn như thích nhạc để nhảy chăng? Hay thích loại nhạc "rock" hơn. Hoặc thích ăn thịt gà kiểu parmigiana hay thích gà nhồi ớt?). Luật sư Jadega nói thêm rằng "Nếu một số câu hỏi cố định nào đó bị trả lời sai, nhân viên di trú sẽ ngưng phỏng vấn ngay tức khắc".
Vài tiếng sau khi người chồng thoát được sự căng thẳng của cuộc phỏng vấn, nhân viên phỏng vấn chuyển sang hỏi anh ta "những chuyện căn bản". Anh chồng nói là được hỏi: "về ngày sinh nhật, loại nhà mà chúng tôi ở, trả tiền nhà bao nhiêu - có lẽ khoảng 25 câu hỏi".
Nhưng rồi đến câu hỏi cô vợ có dùng cách ngừa thai không?
Anh Kahyyaoglu trả lời rằng: "Tôi đã trả lời là không. Nhưng người phỏng vấn nói rằng ông ta muốn hỏi là có dùng bao cao su ngừa thai không. Tôi trả lời rằng: Thưa ông không, chúng tôi chẳng dùng thứ nào cả".
Nhưng ở một phòng cách ly khác, vợ của ông ta cũng bị chất vấn về việc sử dụng bao cao su ngừa thai, và cô đã trả lời là "Thỉnh thoảng dùng một lần".
Chú rể hỏi sau đó hỏi là "Làm cách nào tôi có thể giải thích được cơ chứ. Cũng được thôi, chả lẽ tôi nói sẽ rằng đôi lúc tôi cũng cảm thấy muốn với tới ngăn tủ ở cạnh giường ngủ để lấy mấy thứ đó à?".
Mặc dù cách trả lời có sự khác biệt, cặp vợ chồng cũng đậu cuộc phỏng vấn, hết xấu hổ và rất hân hoan.
Ý tưởng kết hôn như là cánh cửa cho bọn khủng bố xâm nhập, và những vụ khởi tố đường dây làm hôn nhân giả mạo, đã từng được báo động thường xuyên. Năm 1986, cơ quan di trú ước lượng cứ ba vụ hôn nhân di dân thì có một vụ giả mạo, đã làm cho quốc hội quan tâm và đưa ra những đạo luật cứng rắn, nhưng lại phóng đại tổng số hồ sơ giả mạo quá lớn. Sau đó, sở di trú đã điều chỉnh lại chỉ có 8% hồ sơ là giả mạo mà thôi.
Một cơ quan chuyên biệt đã điều tra những vụ kết hôn giả mạo từ năm 2007 nhưng chưa hề phổ biến kết quả của họ. Khi nhật báo New York Times nộp đơn yêu cầu được nhận những thông tin này theo Đạo Luật Tự Do Thông Tin, cơ quan này đã xác nhận có 656 trang giấy tường trình những thông tin liên hệ, nhưng đã bôi đen 655 trang. Cơ quan này viện lý do là những thông tin này sẽ cho thấy những phương pháp thảo luận nội bộ và những kỹ thuật thi hành luật ra sao. Tuy nhiên , báo New York Times đã nộp đơn kháng cáo việc này.
Các viên chức của cơ quan này nói rằng họ không thể cung cấp những thống kê để so sánh với những con số khác trên toàn quốc và cũng không thể cho những thông tin về những cặp vợ chồng ở tiểu bang New York liên hệ với văn phòng phỏng vấn di trú Stokes, vì hệ thống điện toán có thể bị sai lạc. Những viên chức di trú chỉ cho biết kết quả điều tra suốt hai tuần lễ trong tháng Tư vừa qua: Đó là 93 người trong số 114 người được phỏng vấn đã được chấp thuận Thẻ Xanh, tức 81%. Thêm vào đó, 21 cặp phỏng vấn còn lại đang chờ tái duyệt xét. Trong số này có hai cuộc hôn nhân bị xem là vô giá trị vì những vụ ly dị trước không đúng sự thật.
Vào ngày thứ Ba, 5 trong số 25 cặp vợ chồng trong phòng đợi phỏng vấn của cơ quan Stokes đang bị hai chữ "từ chối" đe dọa vì những lời khai không giống nhau. Những người này không nằm trong số những người được báo New York Times phỏng vấn, những người không bị nghi ngờ giả mạo.
Cô Guerra, giám sát viên của cơ quan Stokes nói rằng "Chúng tôi không thể đọc ý nghĩ của người khác. Nếu chúng tôi có thể sống với họ một tháng, chúng tôi có thể biết cuộc hôn nhân thật của họ. Nhưng nếu họ trả lời tất cả sai bét trong cuộc phỏng vấn, chúng tôi phải từ chối hồ sơ của họ".
Nhưng tại sao những cặp vợ chồng không trả lời "tất cả sai bét" trong cuộc phỏng vấn mà vẫn bị từ chối! Các thông tin khác liên quan đến những cuộc phỏng vấn cấp Thẻ Xanh trong bài phóng sự của nữ ký giả Nina Bernstein sẽ được trình bày trong phần thứ ba kỳ tới.
Hỏi Đáp Di Trú
- Hỏi: Đơn xin Thẻ Xanh của tôi bị từ chối vì chúng tôi trả lời không giống nhau khi chồng tôi và tôi được phỏng vấn cách ly nhau. Chúng tôi có thể kháng cáo quyết định của Sở di trú không?
- Đáp: Dĩ nhiên bạn có thể nộp đơn kháng cáo, nếu đơn của bạn trả lời thích hợp và đúng thời hạn. Thông thường, bạn sẽ phải nộp đơn kháng cáo trong vòng 30 ngày kể từ khi đơn xin Thẻ Xanh của bạn bị từ chối.
- Hỏi: Con gái của tôi bị từ chối đơn xin gia hạn Thẻ Xanh vì Sở di trú nói rằng con gái tôi đã từ bỏ quy chế Thường trú nhân khi đã sống ở nước ngoài hơn một năm và đã ký tên trên một lá thư xin bị thu hồi Thẻ Xanh khi cháu nhập cảnh ở phi trường Hoa Kỳ. Tôi có thể làm gì để xin phục hồi quy chế thường trú cho cháu?
- Đáp: Điều này cho thấy con gái của ông đã bị thu hồi Thẻ Xanh và được cấp thẻ I-94 như một du khách tạm thời lúc cô ấy nhập cảnh. Cô ấy cần tham vấn với một luật sư giàu kinh nghiệm hay các chuyên viên về lãnh vực này trong tương lai.
Quý độc giả muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7PM và sáng Chủ Nhật từ 11:00AM, trên các làn sóng 1430AM, 1500AM, và 106.3FM. Hoặc liên lạc với một văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: (714) 890-9933 , San Jose (408) 294-3888 (Văn Phòng mới số 779 trên đường Story Road), Sacramento (916) 393-3388 hay Email: info@rmiodp.com.
Trong thời gian gần đây, những lời ta thán vọng từ các văn phòng Lãnh sự Hoa Kỳ trên thế giới và từ những văn phòng di trú tại Hoa Kỳ đã làm cho giới truyền thông Hoa Kỳ chính thức bình luận về vấn đề này. Những người liên hệ, từ những người bảo lãnh, người được bảo lãnh cho đến các luật sư di trú và các nhà vận động tích cực cho người di dân, than phiền là nhiều câu hỏi chất vấn những cặp vợ chồng và những cặp hôn thê-hôn phu đã làm kinh ngạc nhiều người, vì chúng rất không hợp lý và không thực tế, mặc dù mục đích của việc chất vấn này nhằm truy tìm những hồ sơ bảo lãnh gian dối.
New York Times, một trong những nhật báo uy tín và lớn hàng đầu trên nước Mỹ đã lên tiếng về sự kiện này trong một loạt bài chủ đề đặc biệt, có tựa đề "Qúy Vị Có Nhận Người Di Dân Này Không?". Văn phòng Tham vấn Di trú Robert Mullins International đã chuyển dịch phần đầu bài viết đặc biệt của nữ ký giả Nina Bernstein của tờ New York Times, số ra ngày 11 tháng 6 năm 2011, liên quan đến vấn đề thời sự di dân nóng bỏng hiện nay. Sau đây là phần 2 của bài phóng sự, xin mời quý vị theo dõi:
*
Một nhân viên di trú quan sát quanh phòng đợi phỏng vấn, cố tìm cử chỉ của những cặp vợ chồng sắp phỏng vấn. Những cặp này có những cử chỉ khác thường không, có đang âu yếm nhau không và có nắm tay nhau không? Có cặp nào xem nhau như người xa lạ không?
Trong một góc phòng đợi là những cặp vợ chồng mới cưới nhau: anh Ersan Kahyaoglu, 25 tuổi, là thợ điện với dáng người khỏe mạnh và là công dân Mỹ gốc Thổ Nhĩ Kỳ, mặc chiếc áo nhàu nát bỏ ra ngoài quần, và cô Dilek Kahyaoglu, 21 tuổi, cũng gốc người Thổ Nhĩ Kỳ nhưng đã sống ở Mỹ khoảng 10 năm, gầy gò trong bộ áo đen. Anh Kahyaoglu than phiền rằng: "Tôi chả nhớ cô ấy mặc áo đầm màu gì trong ngày lễ ký hôn thú. Có lẽ là những màu gì đó...".
Vợ anh liền nhanh nhẩu nói nhẹ nhàng là "Màu đen và trắng, có nhiều hoa".
"Thế ai nấu ăn?". Luật sư của họ, ông Raj Jadega, đang chất vấn họ để tập dượt trước. Cô vợ liền nói với vẻ kiêu hãnh: "Tôi nấu chứ còn ai vào đây nữa!".
Lại hỏi: "Vậy lần cuối cô nấu bữa cơm tối là khi nào?". Nhưng cô vợ có vẻ bối rối
Lại hỏi: "Văy là cô không nấu bữa ăn đó hả?".
Cuộc đối thoại nghe có vẻ buồn cười này tưởng như không có gì quan trọng. Nhưng thực ra, vợ chồng này đang là mối quan tâm của bộ phận di trú Stokes vì người vợ đang ở trong tiến trình bị trục xuất. Người vợ đến Mỹ với gia đình theo diện du lịch lúc mới 11 tuổi. Đến năm 13 tuổi, đơn xin Thẻ Xanh của gia đình cô ta bị từ chối vì người "luật sư" đầu tiên là một tay lừa đảo.
Luật sư Jadega nói rằng: "Những câu hỏi có thể thay đổi bất thường và rất chi tiết", trong khi cặp vợ chồng nói trên đang trao đổi những câu hỏi liên quan đến những món ăn và loại nhạc ưa thích của mỗi người (chẳng hạn như thích nhạc để nhảy chăng? Hay thích loại nhạc "rock" hơn. Hoặc thích ăn thịt gà kiểu parmigiana hay thích gà nhồi ớt?). Luật sư Jadega nói thêm rằng "Nếu một số câu hỏi cố định nào đó bị trả lời sai, nhân viên di trú sẽ ngưng phỏng vấn ngay tức khắc".
Vài tiếng sau khi người chồng thoát được sự căng thẳng của cuộc phỏng vấn, nhân viên phỏng vấn chuyển sang hỏi anh ta "những chuyện căn bản". Anh chồng nói là được hỏi: "về ngày sinh nhật, loại nhà mà chúng tôi ở, trả tiền nhà bao nhiêu - có lẽ khoảng 25 câu hỏi".
Nhưng rồi đến câu hỏi cô vợ có dùng cách ngừa thai không?
Anh Kahyyaoglu trả lời rằng: "Tôi đã trả lời là không. Nhưng người phỏng vấn nói rằng ông ta muốn hỏi là có dùng bao cao su ngừa thai không. Tôi trả lời rằng: Thưa ông không, chúng tôi chẳng dùng thứ nào cả".
Nhưng ở một phòng cách ly khác, vợ của ông ta cũng bị chất vấn về việc sử dụng bao cao su ngừa thai, và cô đã trả lời là "Thỉnh thoảng dùng một lần".
Chú rể hỏi sau đó hỏi là "Làm cách nào tôi có thể giải thích được cơ chứ. Cũng được thôi, chả lẽ tôi nói sẽ rằng đôi lúc tôi cũng cảm thấy muốn với tới ngăn tủ ở cạnh giường ngủ để lấy mấy thứ đó à?".
Mặc dù cách trả lời có sự khác biệt, cặp vợ chồng cũng đậu cuộc phỏng vấn, hết xấu hổ và rất hân hoan.
Ý tưởng kết hôn như là cánh cửa cho bọn khủng bố xâm nhập, và những vụ khởi tố đường dây làm hôn nhân giả mạo, đã từng được báo động thường xuyên. Năm 1986, cơ quan di trú ước lượng cứ ba vụ hôn nhân di dân thì có một vụ giả mạo, đã làm cho quốc hội quan tâm và đưa ra những đạo luật cứng rắn, nhưng lại phóng đại tổng số hồ sơ giả mạo quá lớn. Sau đó, sở di trú đã điều chỉnh lại chỉ có 8% hồ sơ là giả mạo mà thôi.
Một cơ quan chuyên biệt đã điều tra những vụ kết hôn giả mạo từ năm 2007 nhưng chưa hề phổ biến kết quả của họ. Khi nhật báo New York Times nộp đơn yêu cầu được nhận những thông tin này theo Đạo Luật Tự Do Thông Tin, cơ quan này đã xác nhận có 656 trang giấy tường trình những thông tin liên hệ, nhưng đã bôi đen 655 trang. Cơ quan này viện lý do là những thông tin này sẽ cho thấy những phương pháp thảo luận nội bộ và những kỹ thuật thi hành luật ra sao. Tuy nhiên , báo New York Times đã nộp đơn kháng cáo việc này.
Các viên chức của cơ quan này nói rằng họ không thể cung cấp những thống kê để so sánh với những con số khác trên toàn quốc và cũng không thể cho những thông tin về những cặp vợ chồng ở tiểu bang New York liên hệ với văn phòng phỏng vấn di trú Stokes, vì hệ thống điện toán có thể bị sai lạc. Những viên chức di trú chỉ cho biết kết quả điều tra suốt hai tuần lễ trong tháng Tư vừa qua: Đó là 93 người trong số 114 người được phỏng vấn đã được chấp thuận Thẻ Xanh, tức 81%. Thêm vào đó, 21 cặp phỏng vấn còn lại đang chờ tái duyệt xét. Trong số này có hai cuộc hôn nhân bị xem là vô giá trị vì những vụ ly dị trước không đúng sự thật.
Vào ngày thứ Ba, 5 trong số 25 cặp vợ chồng trong phòng đợi phỏng vấn của cơ quan Stokes đang bị hai chữ "từ chối" đe dọa vì những lời khai không giống nhau. Những người này không nằm trong số những người được báo New York Times phỏng vấn, những người không bị nghi ngờ giả mạo.
Cô Guerra, giám sát viên của cơ quan Stokes nói rằng "Chúng tôi không thể đọc ý nghĩ của người khác. Nếu chúng tôi có thể sống với họ một tháng, chúng tôi có thể biết cuộc hôn nhân thật của họ. Nhưng nếu họ trả lời tất cả sai bét trong cuộc phỏng vấn, chúng tôi phải từ chối hồ sơ của họ".
Nhưng tại sao những cặp vợ chồng không trả lời "tất cả sai bét" trong cuộc phỏng vấn mà vẫn bị từ chối! Các thông tin khác liên quan đến những cuộc phỏng vấn cấp Thẻ Xanh trong bài phóng sự của nữ ký giả Nina Bernstein sẽ được trình bày trong phần thứ ba kỳ tới.
Hỏi Đáp Di Trú
- Hỏi: Đơn xin Thẻ Xanh của tôi bị từ chối vì chúng tôi trả lời không giống nhau khi chồng tôi và tôi được phỏng vấn cách ly nhau. Chúng tôi có thể kháng cáo quyết định của Sở di trú không?
- Đáp: Dĩ nhiên bạn có thể nộp đơn kháng cáo, nếu đơn của bạn trả lời thích hợp và đúng thời hạn. Thông thường, bạn sẽ phải nộp đơn kháng cáo trong vòng 30 ngày kể từ khi đơn xin Thẻ Xanh của bạn bị từ chối.
- Hỏi: Con gái của tôi bị từ chối đơn xin gia hạn Thẻ Xanh vì Sở di trú nói rằng con gái tôi đã từ bỏ quy chế Thường trú nhân khi đã sống ở nước ngoài hơn một năm và đã ký tên trên một lá thư xin bị thu hồi Thẻ Xanh khi cháu nhập cảnh ở phi trường Hoa Kỳ. Tôi có thể làm gì để xin phục hồi quy chế thường trú cho cháu?
- Đáp: Điều này cho thấy con gái của ông đã bị thu hồi Thẻ Xanh và được cấp thẻ I-94 như một du khách tạm thời lúc cô ấy nhập cảnh. Cô ấy cần tham vấn với một luật sư giàu kinh nghiệm hay các chuyên viên về lãnh vực này trong tương lai.
Quý độc giả muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7PM và sáng Chủ Nhật từ 11:00AM, trên các làn sóng 1430AM, 1500AM, và 106.3FM. Hoặc liên lạc với một văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: (714) 890-9933 , San Jose (408) 294-3888 (Văn Phòng mới số 779 trên đường Story Road), Sacramento (916) 393-3388 hay Email: info@rmiodp.com.